Thursday 26 November 2009

Tít đi tiêm phòng

Đã lâu lắm rồi tớ không đi tiêm phòng, theo trí nhớ của mẹ tớ thì lần tiêm phòng gần nhất là khi tớ mới được 9 tháng tuổi gì đó. Từ đó đến nay nhà tớ có bao nhiêu là thay đổi (của bố, của mẹ, của cả tớ nữa), rồi lại tại mùa hè nóng nực quá nên ông bà và bố mẹ không muốn tớ đi tiêm. Thế nên bác Hiền đã liên lạc, rồi đi "tư vấn" xem tớ phải tiêm những vacxin gì nữa, và hôm qua ông bà đã cho tớ đi tiêm!!
Tớ đã tiêm mũi tổng hợp cho 6 bệnh rồi, thứ 5 tuần sau sẽ tiêm thủy đậu và viêm não NB, thứ 5 tuần sau nữa nhắc lại mũi viêm não. Chỗ tiêm phòng ở ngay gần nhà bác Hiền (Lò Đúc) thế nên tớ lại có dịp được vào nhà bác Hiền chơi, thăm hai bác và chị Gấu ^_^. Bác Hiền lại làm "phó nháy" tường thuật lại buổi đi chơi của tớ nhé.
Tớ xuất hiện trước mặt hai bác với bộ dạng "bảnh" như thế này đây:


Quần áo và giầy đều là bố mẹ tớ mua đấy, nhưng quan trọng là bà ngoại tớ đã phối màu rất "chuẩn", kết quả là tớ được hai bác khen "đẹp trai", hihi


Bà bảo các cô các bác ở phòng tiêm chủng "lác mắt" luôn vì khả năng ăn nói của tớ, tớ chào hỏi hết tất cả mọi người đâu ra đấy. Có bạn hơn 2 tuổi ở đấy chẳng chịu nói câu nào :-D.
Khi tiêm tớ chỉ khóc 1 tí thôi, dũng cảm lắm, nên tiêm xong tớ được bà mua cho 1 cái "xúc xắc" ở dưới ngõ nhà bác Hiền để "thưởng" đấy. Cái xúc xắc đây này:





Tớ chơi với bạn Gấu ở nhà bác Hiền:




Ghét quá đi mất!!!



Rồi tớ nghĩ ra trò "lục lọi" hết các lọ mỹ phẩm của bác Hiền ra, giả vờ "xịt xịt" để dọa mọi người, cả nhà bảo "sợ lắm" làm tớ rất thích chí (hic)



Tớ được hai bác "chiêu đãi" một bữa ăn ngon lành:







"Phá" nhà bác Hiền chán chê, đến khoảng 4h là tớ nhất định đòi "Về nhà, về nhà mình". Hai bác tiễn tớ ra cầu thang, tớ bảo hai bác: "Bác vào nhà đi!". Như người lớn nhé!!!

Đọc xong bức thư của bác Hiền và nhìn những ảnh của Tít, mẹ thấy thực sự cảm động. Mẹ thấy Tít được bao bọc trong sự thương yêu, quan tâm, chăm sóc của cả nhà, mẹ vui mừng vì Tít được sống trong tình yêu thương vô bờ ấy... Nhưng mẹ lại càng thấy mình chẳng làm được gì cho Tít cả, nhất là cho ông bà... Đáng ra ở tuổi này rồi ông bà phải được nghỉ ngơi thật nhiều... nhưng lúc nào ông bà cũng phải tất bật, lo lắng, chăm sóc cho cháu... :-( Thật sự mẹ chẳng biết làm cách nào để diễn tả hết những cảm xúc trong lòng lúc này.... hy vọng khi lớn lên, được đọc lại những trang nhật ký này Tít của mẹ sẽ hiểu...

No comments:

Post a Comment