Friday 10 July 2009

Một tuần nữa thôi

Còn một tuần nữa thôi là mẹ được về với Tít, với gia đình mình. Vừa nói chuyện với bà ngoại, bà bảo "bằng giờ tuần sau là đã đang ở nhà rồi!". Ừh nhỉ?! Mới đó mà đã được gần 5 tháng rồi, 5 tháng với bao sự đổi thay của mẹ, và của con.
Mấy hôm nay mẹ hồi hộp lắm, lúc nào cũng nghĩ đến ngày được về, có đêm còn mơ thấy mình đang ở trên máy bay nữa :-). Bố mẹ cứ hay nói với nhau, không biết bây giờ Tít con thế nào rồi nhỉ? Bố bảo bố sẽ không hình dung ra được con bây giờ thế nào, vì lúc bố đi còn còn ngồi chưa vững. Thì mẹ cũng thế, lúc mẹ đi còn còn chưa tự đứng được một mình, bây giờ mẹ cũng đang tưởng tượng trong đầu xem con đi thế nào, chạy ra sao, nói được những gì rồi... (mặc dù vẫn được ông bà và bác Hiền "cập nhật" hình ảnh và những chuyện về con thường xuyên nhưng bố mẹ vẫn cứ thấy hồi hộp).

Mẹ nhớ lại những ngày đầu đến đây... đó là những ngày thực sự khó khăn đối với mẹ. Mẹ phải rời xa con bé bỏng, rời xa những gì yêu thương nhất, rời xa gia đình... để đến một mảnh đất hoàn toàn xa lạ. Mẹ nhớ những ngày đầu tiên ở đây, mưa, tuyết, lạnh lẽo, đường phố vắng vẻ, cây cối khô khốc không một chút lá, mẹ cứ nói đùa với bố rằng nhìn cảnh vật xung quanh chẳng thấy có gì đang chuyển động cả! Tất cả càng làm cho mẹ nhớ hơn, da diết, có những lúc mẹ nghi ngờ quyết định của mình, mẹ nghĩ mẹ đã sai khi để con ở nhà và chọn mảnh đất này...Mẹ nhớ không biết bao nhiêu lần mẹ mơ thấy con, mẹ thèm được bế con trong tay, không biết bao nhiêu lần vừa ngủ mẹ vừa khóc ngon lành... Hai tháng xa con mà mẹ vẫn còn sữa, cứ nghĩ đến đó mẹ lại thương con thắt ruột... Mẹ nhớ có những hôm mẹ lang thang trên đường một mình, cứ đi mà chẳng cần biết là đang đi đâu. Đi chán rồi lại lên một chiếc xe nào đó, ngồi đến bến cuối cùng, đến khi người ta nhắc rằng tất cả phải xuống,.. rồi lại lên một cái xe khác.... Cũng may bên cạnh mẹ còn có bố, để mẹ còn có chỗ dựa, để mẹ thấy ấm áp hơn.. .

Thế rồi cũng đã qua 5 tháng. Đúng là không gì không thể vượt qua được phải không con? Mẹ thích nghĩ theo kiểu "cứ cố gắng, cố gắng đi chút nữa, rồi thể nào cũng đến đích!!". Đã sắp đến ngày mẹ được về với con, được thỏa thích chơi đùa với con, được sống giữa gia đình, họ hàng. Nhưng rồi mẹ lại thấy sợ... Mẹ sợ sau những ngày ấy lại đến ngày phải chia tay với con. Mà mẹ lại không muốn quay lại những cảm giác đó một chút nào. Lần trước mẹ đi còn còn nhỏ quá, con có thể dễ dàng quên hình ảnh của mẹ. Nhưng bây giờ con đã lớn hơn rồi, và mẹ sợ phải lặp lại những gì của 5 tháng trước đây.

Mẹ biết mình là một người thiếu can đảm, mẹ ghét sự thay đổi, mẹ mâu thuẫn... (ví dụ như bây giờ về mẹ lại thương bố con ở lại đây một mình, vất vả với bao nhiều công việc và suy nghĩ :-(). Nhưng tránh làm sao được con nhỉ, cuộc sống là thế mà. Có thể những gì xảy xa xung quanh con bây giờ sẽ giúp con trở thành một người dễ thích nghi hơn, cứng cáp hơn... Ví dụ như có đi xa mẹ mới hiểu hết được tấm lòng, tình cảm của gia đình, của ông bà dành cho mình (thế mà nhiều khi mẹ đã làm ông bà phải buồn lòng), có đi xa mẹ mới thấm thía khi ở trên một mảnh đất xa lạ thì bố mẹ lại càng phải thương yêu, giúp đỡ và động viên nhau nhiều hơn... Phải nghĩ đến những điều tốt đẹp để cuộc sống thanh thản, nhẹ nhàng hơn, con nhỉ. Thôi, mẹ cứ biết sẽ tận hưởng những ngày sắp tới đã, và mẹ sẽ nói với con rằng: "Con là tất cả của mẹ!!"

Bác Hiền chụp ảnh con giỏi quá, "khoe" đủ cả 11 chiếc răng kìa!

No comments:

Post a Comment